CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 20

 Chương 76. Ngôn ngữ loài hoa sao?

 "Gía trị hữu dụng?" mọi người kinh ngạc kêu lên trừ một người đó là Vương Hạo Lan.
 "Được thôi." Vương Hạo Lan nhếch môi cười đồng ý, Ái Trân buồn cười.
 "Nha. Vậy đi thôi." Hoa Thủy Tiêm sắc xảo nhìn Bạch Kiều Lam, nàng ta tên có chút giống đệ đệ mình nha. Bạch Kiều Lam nhận được ánh mắt đó của nàng liền rùng mình, trong lòng bỗng bay lên cái cảm giác vừa thân thiết lại đáng sợ.
 . . .
 Dưới ánh nguyệt mờ ảo xinh đẹp bên hồ sen, một nam hài bạch y ngồi ngẩn người nhìn hồ nước. Nam hài này rất mỹ, mỹ như hệt tiên đồng khó để tả lời dung hoa, chỉ tiếc là thiếu mất vị ngọc nữ mà thôi. Bỗng một thanh nhỏ vang lên từ sau lưng, nam hài quay đầu nhìn lại miệng hơi nhếch lên mỉm cười nhạt nhẽo. Là một nữ nhân. Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dung mạo, nét cử chỉ của nàng đều dễ làm mê muội người khác. Nàng mặc hồng y ren xanh lá hoa văn, xinh đẹp ôn nhu như thủy mà mỉm cười cùng đôi mắt trong suốt lấp lánh đầy ngây thơ. Nam hài không tự giác mà đỏ ửng hai má, nhìn đến ngây người nhưng rất nhanh đã hồi phục nét mặt thờ ơ ban đầu. Ánh mắt nam hài kia sắc bén cùng khí tức dọa người run sợ bỗng xuất hiện ra. Nhìn như thế cũng đủ chứng tỏ rằng nam hài không phải là kẻ dễ bắt nạt mà là kẻ nguy hiểm, rất không tầm thường. Nhưng đều lạ ở đây lại là...
 "Sao ngươi không đề phòng ta? Ta là người lạ xâm phạm lãnh địa của ngươi đó." nữ nhân khó hiểu hỏi.
 "Đó là cảm giác rất tốt nên ta thích. Vì vậy ta sẽ không cần đề phòng ngươi dù sao thì ta võ công cũng yếu hơn ngươi nên đề phòng làm chi cho tốn sức. Nên ngươi cứ tự nhiên ở đây như ở nhà đi." nam hài ôn hòa nói. Nữ nhân nghe thế liền hơi gật đầu, trong lòng thở dài than: quả nhiên là tâm lý trẻ con mà. (uy, ngươi có hiểm lầm không đó? =.= )
 "Ngươi là ai vậy?" nam hài đứng lên phủi bụi trên ngươi mặc dù trên người không có tí bụi nào.
 "À. . ." nữ nhân thanh âm kéo dài đáp "Ta là Hoa Thủy Tiên, còn ngươi?"
 "Hoa Thủy Tiên ư?" nam hài sâu xa ý nghĩ nhất thời bumg lên, xảo ý trong lòng cười nhạt. Nam hài đáp "Ta là Vương Bạch Trần."
 "Vương Bạch Trần là ngươi sao? Ngươi là nhị hoàng tử của Vương Hoa quốc cũng là nhi tử của hoàng đế Vương Hạo Lan sao?" Hoa Thủy Tiên nhất thời nóng vội. Tuy trong lòng nàng đã đoán đúng 7 đến 8 phần về thân phận của nam hài này nhưng nàng vẫn muốn xác định rõ ràng hơn. Thật không ngờ đó lại là sự thật.
 "Ân." Vương Bạch Trần gật đầu dưới ánh trăng soi gương mặt trở nên trắng bệch quỷ dị. Hoa Thủy Tiên nuốt ực ực nước miếng, trong lòng hô to biện minh: ta không phải là sợ mà là khó thể tin được mà thôi.
 "Ngươi không phải là bị trúng độc cổ rất nặng sao?" Hoa Thủy Tiên lo lắng hỏi. Này a, tên này con nhỏ thế mà kiên cường dữ nha.
 "Hì hì, tuy là thế nhưng nó không quyền là không cho phép ta đi lung tung a." Vương Bạch Trần ôn nhu nhìn hồ sen, cánh tay nhỏ bé trắng nõn khẽ vươn tới cành hoa sen ngắt. Hắn nâng niu cành hoa vẫn đọng nước kỳ lạ phát quang nhìn nàng "Xem kìa, rất đẹp phải không Hoa tỷ tỷ?"
 ''Tỷ tỷ. . ." Hoa Thủy Tiên hơi thất thần khi nghe nam hài gọi nàng là "Hoa tỷ tỷ" gì đó rất thân thiết. Trong lòng nhất thời thêm một trận nghi ngoặc, nàng khẽ cười "Đẹp, rất đẹp a. Đó hoa sen đấy. À, có biết ngôn ngữ loài hoa sen này là gì không? Là lòng độ lượng và lòng từ bi bác ái đấy."
 "Nga." Vương Bạch Trần nâng hạ mày gật đầu.
 Này a, thái độ này là sao hả? Ta có gì nói không đúng sao? Hoa Thủy Tiên buồn bực nhìn nam hài.
 "Thế còn hoa thủy tiên thì sao nào?" Vương Bạch Trần tà mị cười. Hoa Thủy Tiên giật mình sửng sốt, trời đất, thằng nhóc này sao thái độ nhanh chuyển biến thế. Đúng là không kịp trở tay mà ứng phó, tên này trực tiếp chuyển sang đề tài nhắm vào mình ngay.
 "Là sự kiêu hảnh, thanh cao và vương giả." Hoa Thủy Tiên đắc ý cười.
 "Ngôn ngữ của loài hoa đó là thế à? Kiêu hảnh, thanh cao cùng vương giả. . ." Vương Bạch Trâm thâm ý ngẩn đầu nhìn nàng.
 Ê! Ta rõ ràng nói đúng mà! ! ! Có gì sai đâu hả?!
 (tóm lại đây là ngôn ngữ chung của từng loại hoa)
 "Hì hì." Vương Bạch Trần cười cười khúc khích.
 "Có gì đâu mà đáng cười hả?" thằng nhóc này... Hoa Thủy Tiên tạc mao hô.
 "Thế hoa tường vi màu hồng thì sao?" Vương Bạch Trần thấp giọng, nhe răng cười ái muội.
 Tên quỷ này! Ngươi cười ái muội với ta làm gì hả?
 "Hoa Tường Vi hồng là..." Hoa Thủy Tiên mặt thiêu thiêu hồng hai gò má, cứng ngắc nói không nên lời. Tên quỷ này! Ngươi gài bẫy ta!
 "...anh yêu em mãi mãi."
 "Thủy Tiên! ! !"

Chương 77. Hiểu lầm rồi a.

 "Hoa Tường Vi hồng là..." Hoa Thủy Tiên mặt thiêu thiêu hồng hai gò má, cứng ngắc nói không nên lời. Tên quỷ này! Ngươi gài bẫy ta!
 "...anh yêu em mãi mãi."
 "Thủy Tiên! ! !"
 "Nàng đang nói cái quái gì thế hả? ! !"
 Ai đó rống giận hét lên. Hoa Thủy Tiên trong lòng lộp bộp hoảng hốt kêu to: Hỏng rồi! Bị hiểu lầm là cái chắc.
 "Mạnh Thi, không phải như ngươi nghĩ đâu. . ." Hoa Thủy Tiên đỏ mặt bối rối hét to trả lời. Mạnh Thi lạnh lùng trừng nàng lại nhìn nam hài đứng bên hồ sen "Cái vụ hoa tường vi màu hồng là sao?"
 Orz T.T Hoa Thủy Tiên bỗng nhiên có một loại xúc động muốn ngất xỉu đi rồi. Thật hảo mất mặt a T.T
 "Hì hì. Để ta sửa lại từ nha." Vương Bạch Trần tiếp tục cười "Ta yêu ngươi mãi mãi, Thủy Tiên."
 Mạnh Thi: >.....< ╬
 Hoa Thủy Tiên: Orz, ngươi muốn hại chết ta sao?
 "Đủ rồi." Vương Hạo Lam không biết từ đâu xuất hiện lên tiêng. Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nàng "Không ngờ con dâu tương lai của ta lại lớn tuổi như thế."
 ◣_◢ ╬ Ngươi thật muốn ta giết chết ngưôi sao hả?
 Hoa Thủy Tiên tức giận đến run người, thật là quá ủy khuất cho ta mà. Hung tợn nhìn bọn họ, nàng lập tức phi người bay đi mất tiêu để lại đám người ngẩn ngơ không biết gì.
 "Ây da, "con dâu lớn tuổi" của ngươi chạy mất tiêu rồi." Hoa Kiểu Lam cắn táo liếc mắt nhìn Vương Hạo Lan.
 "Dễ nóng tính thật." Mạnh Thi sờ mũi giả vờ ngây thơ "Chỉ hùa theo đùa tí mà."
 "Ừ, đùa kiểu đó ai mà chả muốn giết ngươi." Ái Trân cướp lấy quả táo khác từ Hoa Kiểu Lam. Hoa Kiểu Lam nhìn hắn hừ một tiếng không thèm để ý hắn, Ái Trân chỉ cười trừ mà cắn táo. Mạnh Thi nháy mắt vài cái cũng biến mất luôn. Vương Hạo Lan buồn cười thì thầm "Đúng là rất đẹp đôi..."
 "Phụ hoàng." Vương Bạch Trần tiến gần gọi. Hắn khẽ gật đầu, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc hòa một hộp gấm.
 "Huyết Nhãn ở trong hộp gấm sao?" Vương Hạo Lan nghe nhi tử hắn hỏi liền gật đầu "Ân."
 "Oa, buồn ngủ thật." Hoa Kiểu Lam ngáp ngắn ngáp dài than phiền. Ái Trần bĩu môi kinh thường "Phiền phức, ồn ào. Chiêu đó cũ mèm à, đổi chiêu mới đi nha. Hừ."
 "Hứ, ai thèm cần ngươi quan tâm mà xía vô." Hoa Kiểu Lam không thèm nhìn hắn.
 Vương Hạo Lam dở cười không biết làm sao, Vương Bạch Trần uống thuốc xong sắc mặt trở nên tốt chút xíu, mắt hắn cứ liêm diêm như người đã mất ngủ từ lâu ao ước muốn ngủ say thật say. Thấy thế, hắn sai người giúp Vương Bạch Trân về phòng nghỉ ngơi, sẵn tiện đưa họ phòng nghỉ ngơi luôn.
 Lúc này một nữ nhân xuất hiện nàng cúi đầu thều thào nhìn bóng dáng bọn họ đi mất.
 "Hạo Lan. . .Trần nhi. . . Các ngươi định bỏ rơi Mạn Hà này sao. . ."
 "Chủ nhân." nữ hắc y nhân xuất hiện quỳ xuống báo "Có đám người Maleadat xuất hiện gần kinh thành."
 "A Mỹ." nữ nhân này tức là Mạn Hà quý phi, nàng ta sắc mặt không tốt nhìn nữ hắc y nhân "Ngươi là cung nữ mà ta đắc ý nhất, tối trọng dụng nhất. Bạch phủ vẫn sót một người, ta thật quá thất vọng."
 "Chủ nhân. . .không phải. . .đâu. . ." nữ hắc y nhân tức là cung nữ A Mỹ đang rối rít muốn giải thích nhưng lại nghẹn ấp úng nói không được. Mạn Hà lạnh lùng nói "Sát."
 "...dạ." A Mỹ run sợ, cung kính đáp rồi lại vụt biến mất đi. A Mỹ cảm thấy rẳng mình sẽ không còn sống lâu tiếp tục nữa rồi.
 "Maleadat sao. . ."
 Mạn Hà biết bây giờ chỉ còn lại mỗi một mình thôi, nàng liền nhẹ thở ra mà thả lỏng tinh thần. Trán nàng đầy mồ hôi khẽ chảy xuống, nàng cắn răng, ánh mắt đỏ hung đáng sợ.
 "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Maleadat Mỹ."
 . . .
 Tõm. . .tõm. . .
 Viên đá rơi xuống hồ nước, Hoa Thủy Tiên buồn bực ném đá xuống hồ. Lại ngẩng đầu nhìn trời, ai, chỉ còn vài giờ là trời sáng ngay. Gần như là mình không ngủ được, ghét thật.
 "Tìm thấy rồi." một bóng đen rơi xuống, Hoa Thủy Tiên nghe thấy cái giọng quen thuộc đó liền giận dỗi không thèm để ý.
 "Này thôi, đừng giận nữa." Mạnh Thi cười khổ. Lần này rút ra được bài học rồi nha nhưng mà cũng yên tâm vì nàng ấy cũng dễ mềm lòng a.
 "Nói chuyện như thế được à? Ít nhất cũng phải "hối lộ" ta chứ." Hoa Thủy Tiên phù phù hai má mím môi nói. Tên ngốc này. . .
 Hối lộ ?! Ha ha, thật giống một tên tham quan.
 "Khụ, được rồi. Tùy nàng muốn sao ta làm ấy." Mạnh Thi hơi thở dài, nghe thế Hoa Thủy Tiên lập tức phác lại ngay.
 "Thật sao?" Hai mắt nàng tỏa sáng đầy ánh sao. Oa, nếu lợi như vậy phải ra tay nhanh chóng thôi kẻo bị người ta phỏng tay trên hết hàng.
 "Ân." Mạnh Thi ôn nhu cười, khóe mắt còn giật giật quái dị. Hoa Thủy Tiên oa lên một cao hứng kéo hắn đi mất.

Chương 78. Gặp lại người quen.

 "Thật sao?" Hai mắt nàng tỏa sáng đầy ánh sao. Oa, nếu lợi như vậy phải ra tay nhanh chóng thôi kẻo bị người ta phỏng tay trên hết hàng.
 "Ân." Mạnh Thi ôn nhu cười, khóe mắt còn giật giật quái dị. Hoa Thủy Tiên oa lên một cao hứng kéo hắn đi mất.
 "Khoan đã Thủy Tiên. . . A, từ từ nào đừng kéo. . ."
 Hai thân ảnh biến mất trong màn đêm, một lát sau tại chỗ họ vừa đứng xuất hiện một bóng đen. Hắc y nhân mắt lơ đãng nhìn bóng hình họ mãi khi biến mất, hắn mới thốt ra vài câu:
 "Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. . ."
 "Thủy Tiên. . . Mạnh Thi. . ."
 Ở một nơi khác, sâu trong mảnh phố bị màn đêm che lấp đi vẻ đẹp vốn có của nói. Hai người nữ nhân giằng co, một trắng một đen. Nữ hắc y thân mình váy máu, loang lổ khắp người, sắc mặt kém, bị mất uy phong. Nữ bạch y thân mình có chút máu, người đầy sát khí, sắc mặt kiên cường muốn giết đối phương cho bằng được, chiếm thế thượng phong.
 Phập! Một nhát kiếm đâm xuyên qua bụng nữ hắc y khiến nàng té ngã tức khắc, nữ bạch y hừ lạnh lớn tiếng hỏi "A Mỹ tại sao ngươi lại sát hết Bạch phủ gia ta?"
 "Phốc. . .khụ khụ. . ." A Mỹ nằm trên đất liên tục ho khô khan, trên bụng vết thương làm độc khiến nàng khó chịu đau nhói khắp người. Nàng sắc mặt vặn vẹo nhìn nữ bạch y trước mặt mà lắc đầu. Nữ bạch y tức đến đỏ con mắt một cước đạp A Mỹ văng lên bức tường, A Mỹ thét thảm lên lại ngã lăn xuống đất máu dính đẫm trên bức tường. Dưới ánh trăng quỷ dị soi chiếu nữ bạch y đang cười lạnh lùng làm người ta ảo giác cứ tưởng là Bạch Vô Thường đến lấy mạng.
 "Thật khó. . .tin. . .a. . .khụ khụ. . .tiểu. . .tiểu thư. . ." A Mỹ ha ha cuồng tiếu, tay nàng nắm chặt đất cát ". . .thật không ngờ. . .Bạch. . .tiểu thư lại. . .khụ. . .biết võ công a. . ."
 "Hừ. Đúng là nhảm nhí mà, chuyện ta biết võ công ai mà chả biết. Chỉ có nhà ngươi ngu ngốc mới không biết thôi." Bạch Kiều Lam chân giẫm đạp bàn tay A Mỹ. A Mỹ vặn vẹo hét lên, cả người run bắn, máu trên người nàng càng ngày ra nhiều. Nàng sắp chết rồi ư?
 Bạch Kiều Lam: "Nói."
 A Mỹ: "Không ta. . .khụ khụ. . .đừng tưởng. . . A!"
 Bạch Kiều Lam thêm một nhát vào bàn tay nàng: "Thật tội nghiệp. Nói hết những gì ngươi biết đi kẻo càng đau đớn hơn a."
 A Mỹ thở gấp nằm im một chỗ, miệng gắng gượng nói vài từ: "Hừ. . .ngươi. . .hô hô. . .đã biết từ lâu. . .hah hah. . .thế mà còn. . .hah hah. . .hỏi ta. . .sao?"
 Phập! A Mỹ hét thảm lên rồi gục xuống bất động. Nàng đã chết rồi.
 "Hừ. Biết hết ư? Nói hay lắm." Bạch Kiều Lam sắc mặt lạnh lùng mà nhắm mắt lại. Hít thở thật sâu nàng tái mở mắt lần nữa định quay lưng rời đi thì bỗng xuất hiện hai người một nam một nữ. Nam nhân hắc y khôi ngô má phải có vết sẹo hình con rết đáng sợ, mắt kiếm lạnh lùng quét nhìn nàng. Nữ nhân thân bạch y gấm đào lụa hoa lan, mặt đeo mặt nạ trắng lấp lánh chút ánh bạc, để lộ con ngươi đen sâu như hố đen vũ trụ muốn hút người ta linh hồn đi theo. Bạch Kiều Lam giây lát sửng lát sửng sốt, chậm rãi nở nụ cười băng giá "Maleadat."
 "Ha ha." nữ nhân cuồng tiếu, mắt lạnh toát khí tức đáng sợ "Muốn giao dịch không?"
 "Nga." Bạch Kiều Lam trong lòng rùng mình. Nàng hơi nuốt nước miếng cười hỏi "Trả thù?"
 "Đúng." nữ nhân gật đầu khen ngợi. Nữ nhân móc ra một lọ thuốc tinh xảo ném qua nàng "Dưỡng thương. Tối mai còn làm giao dịch thật đặc biệt nha."
 "Ha. . ." Bạch Kiều Lam tiếp lấy, mắt phiêu liếc nhìn bọn họ "Bạch Kiều Lam, còng ngươi?"
 Nữ nhân: "Maleadat Mỹ."
 Nam nhân: "Heriko Mã."
 Bạch Kiều Lam :"Thành giao."
 Tại trong ngự hoa viên hoàng cung, hai nam tử một hắc một lục nhìn nhau. Hoa sen trong hồ linh lung nở hoa khoe sắc dưới ánh trăng bạc huyền diệu. Phất phới loài bướm đên xinh đẹp nhẹ nhàng bay ra, khung cảnh nhất thời trong lãng mạn đầy thơ mộng.
 Nam nhân lục y: "Trà Bảo."
 Nam nhân hắc y: "Chủ nhân."
 Gió vi vu thổi qua, mái tóc đen của nam nhân bị nhẹ bung ra xỏa dài tới eo. Nam nhân lục y tóc ướt dính bên đôi gò má phiêu hồng, mắt lơ đãng nhìn nam nhân hắc y. Nam nhân hắc y vẫn cung kính quỳ xuống nhưng mắt luôn chăm chú nhìn thẳng vào nam nhân lục y, vẻ mặt toát ra vài phần tình ý si mê. Hai người cứ như vậy nhìn nhau mãi cho đến khi có một giọng nói đầy khó chịu xen vào.
 Hoa Kiểu Lam sắc mặt khó coi, người run rẩy chỉ tay vào hai người "Các ngươi định đứng đây mãi diễn tình nhân biệt ly nhớ nhung đấy à! Thật buồn nôn! Làm ta sởn cả gai ốc đây này!"
 Hoa Thủy Tiên cười tươi "Hắc hắc, có gian tình a!"
 Nam nhân lục y mặt đỏ xù lông lên.

Chương 79. Trà Bảo.

 Hoa Kiểu Lam sắc mặt khó coi, người run rẩy chỉ tay vào hai người "Các ngươi định đứng đây mãi diễn tình nhân biệt ly nhớ nhung đấy à! Thật buồn nôn! Làm ta sởn cả gai ốc đây này!"
 Hoa Thủy Tiên cười tươi "Hắc hắc, có gian tình a!"
 Nam nhân lục y mặt đỏ xù lông lên.
 "Đừng có ăn nói lung tung, Thủy Tiên."
 Nam nhân hắc y: ". . ." ta không có ý kiến gì.
 Hoa Kiểu Lam chà sát bàn tay, mặt khó chịu hỏi "Trà Bảo ngươi đến gấp đây ắt là có chuyện quan trọng phải không?"
 Nam nhân hắc y cũng tức là Trà Bảo "Vâng."
 Ái Trân xoa mặt nhìn Hoa Thủy Tiên đầy ủy khuất "Thủy Tiên đừng có hiểu lầm nga. Không như nàng loạn nghĩ đâu."
 Hoa Thủy Tiên vẻ mặt 'ta đây đã biết hết bí mật của ngươi rồi' cười chảy nước miếng nói lời ái muộn "Đừng thẹn thùng mà. Hãy thẳng thắn đi, đây cũng không phải là chuyện xấu hổ gì đâu. . ."
 Ái Trân vùng vẫy hô "Không phải như vậy đâu mà! ! !"
 "Dẹp chuyện của ngươi sang một bên đi." Mạnh Thi hòa Vương Hạo Lan vừa thỏa thuận xong việc liền đi tìm đám người Hoa Thủy Tiên.
 "Hừ." Ái Trân vẻ mặt giận dỗi đi ra chỗ khác đứng.
 "Ai nha, được rồi được rồi." Hoa Kiểu Lam không hiểu sao lại thấy lòng mình vui vẻ. Hoa Thủy Tiên "phát bệnh" cười hắc hắc "Ngươi ghen tị với Ái Trân."
 Hoa Kiểu Lam ác hàn "Tỷ tỷ! Còn nói nữa là đệ không khách sáo nữa đâu!"
 Ái Trân: ". . ." ghen tị?!
 Trà Bảo vẻ mặt ân cần nhắc nhở "Chủ nhân, đừng lại gần tên vô lại kẻo bị di chứng."
 Di chứng đầu ngươi á! ! ! Hoa Kiểu Lam trừng trừng Trà Bảo với ánh mắt cảnh cáo, Trà Bảo thản nhiên bỏ qua. Ái Trân vuốt cằm "Bảo nhi~~ ngươi rất thông minh."
 Hoa Kiểu Lam sau lưng mồ hôi lạnh, da sởn gai ốc với từ 'Bảo nhi' rùng rợn ôn nhu chết người của Ái Trân. Trà Bảo sắc mặt bình thường nhưng cái miệng run rẩn dữ dội.
 "Khụ khụ." Vương Hạo Lam ho khan chấm dứt màn kịch quái dị này. Hoa Thủy Tiên vui vẻ nhào vào lòng Mạnh Thi cười khúc khích, Mạnh Thi nhu nhu sờ tóc nàng.
 "Thế. . .là có chuyện gì?" Vương Hạo Lan hỏi. Trà Bảo ngẩng đầu đáp "Maleadat."
 "Maleadat? ? ?" mọi người sửng sốt. Hoa Thủy Tiên trong lòng Mạnh Thi bỗng run run, Mạnh Thi nhíu mày.
 Maleadat. Đảo Maleadat. Tuyết Maxanaja.
 "Đại ca. . ." Hoa Thủy Tiên nhắm mắt thều thào, tim nàng đau nhói, rất khó chịu.
 "Hoa Mạt Hương. . ." Ái Trân nhìn trăng bỗng nhớ đến bóng hình người nam nhân tuấn dật phong tình ôn nhu mạnh mẽ. Nam nhâm lam y sắc lục thủy gấm đào y phục, bên người sáo ngọc bích xinh đẹp cùng ngọc bội lấp lánh ánh lam, bên người tay kiếm sờ dang, mày phượng mắt ngọc nhu hòa ý cười.
 Nhớ lại lần đó đi Thiên Linh đền, hắn Ái Trân ngây thơ đi theo sau dưới sự bảo vệ của người nam nhân đó. Hắn - Hoa Mạt Hương đại hoàng tử Thiên Hoa quốc, đại ca ca của Hoa Thủy Tiên.
 ". . ." Vương Hạo Lan thấy mọi người ngẩn ngơ hồn bay đi người còn ở đây, hắn cũng không biết làm hay nói gì nữa. Mạnh Thi thở dài dịu dàng an ủi nàng, Trà Bảo tuy rằng không có tham gia sự kiện đó nhưng hắn đã thu thập một chút tin tức nên cũng biết một ít chuyện.
 "Còn gì không?" Vương Hạo Lan nhíu mày hỏi tiếp. Sao bây giờ không khí giữa mọi người có chút căng thẳng vậy nè. Ai. . .
 "Hết rồi." Trà Bảo thành thật trả lời.
 ". . ."
 ". . ."
 ". . ."
 "Tên quỷ này." Ái Trân cười cười. Hoa Thủy Tiên xoa xoa hai má mình, phấn hồng dễ thương nhìn mọi người. Giọng nói du dương thanh thúy vang lên "Ái Trân ngươi mau cột tóc lại đi a. Từ nãy giờ vẫn còn xỏa dài oa."
 Ái Trân luống cuống: "A!"
 Hoa Kiểu Lam vuốt tóc của mình "Nha, dạo này bận đi mua đồ do vợ yêu sai bảo nên không thể chăm sóc tóc của mình. Oa, bị chẻ ngọn rồi còn rụng nữa."
 Rụng sạch đầu ngươi đi! ! ! Vương Hạo Lan trừng liếc cái tên đang nói lời vô ích.
 Hoa Thủy Tiên nhu nhu cười nhìn Mạnh Thi "Thi, tóc ta thế nào?"
 "Ân. Rất tốt." Mạnh Thi nhu thuận gật đầu. Hoa Thủy Tiên cao hứng cười, Hoa Kiểu Lam méo miệng.
 "Làm ơn dời đề tài tóc đi." Ái Trân sửa sang tóc xong hô. Trà Bảo liếc nhìn Hoa Thủy Tiên trong lòng cảm thán: đúng là hoa đã có chủ rồi a.
 "Phụ hoàng." một giọng hài tử non nớt vang lên, mọi người lập tức quay lưng lại nhìn. Một nam hài và một nữ nhân nắm tay nhau song bước tiến lại gần đây. Nam hài này là nhị hoàng tử Vương Hoa quốc, Vương Bạch Trần. Nữ nhân bên cạnh là mẩu thân của nam hài, quý phi Mạn Hà.
 "Mạn Hà." Vương Hạo Lan kinh ngạc nhìn nàng, lòng có chút thắt "Nàng đã nghe thấy hết rồi sao?"
 "Ân. Thần thiếp đã nghe hết." Mạn Hà bình thản đáp "Thiếp hy vọng được nhìn thấy ngài lần cuối."
 Hoa Thủy Tiên sửng sốt, nhíu mày suy tư.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring